…¯°•ƒ®ieñdship•°¯…
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

------------ H Girl ------------

Go down

------------ H Girl ------------ Empty ------------ H Girl ------------

Bài gửi by kasumi298 Fri Aug 15, 2008 7:37 pm

Không có 1 cuộc sống nào là êm ả cả. Lên cao, xuống thấm. Đôi khi lại té đau cũng không chừng, nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc nhé, hãy đứng lên vì 1 tương lai, đừng nằm quỵ vì 1 quá khứ......."

Liệu những dòng chữ trên có hợp với Hani ko? Có trời mới biết.

Nhưng cô bé tin vào nó đấy........ Tuy cuộc sống không luôn mỉm cười cùng cô bé, nhưng những tia hy vọng nhỏ nhoi (hope) không bao giờ lịm tắt trong cô...... Mọi người cho rằng cô bé mạnh mẽ chăng? không đâu cô yếu đuối lắm, mỏng manh như thân thể gầy gò của cô, 1 người con gái châu á lớn lên trong thành phố phồn hoa của luân đôn.......

Đã mấy ai từng chứng khiến hàng trăm thi thể không lành lặng nằm phơi đầy trước mắt mình? Hani đã chứng kiến..... chỉ vào năm 6 tuổi. Lúc ấy cô không rơi 1 giọt nước mắt hay la toáng hoảng sợ. Cô đã đứng nhìn, nhìn thật rõ từng thi hài không lành lặng và cả thể xác của ba mẹ mình.

Đây là kết quả của 1 vụ rớt máy bay ngoài ý muốn. Hình ảnh ấy như những dòng chữ mực trên tờ giấy trắng, sẽ không bao giờ phai nhòa theo thời gian hay có thể tẩy sạch bằng 1 cây viết xóa....... Cô cũng chẳng cố quên chúng mà đã chôn xâu xuống tận đáy con tim, nơi mà tâm trí cô có thể gào thét không ai nghe..........

Hani đã vấp ngã, không đã té thật đau chứ, cơ thể trầy trụa, đau đớn, nhưng cô đã đứng dậy bằng hy vọng (hope) trong lòng cô.............

Bằng chứng là Hani đã cố sống 1 cách tốt đẹp khi họ đưa cô vào 1 cô nhi viện ở Luân Đôn, nhưng vị thần may mắn vẫn bỏ rơi cô bé không thương xót.

Cô nhi viện là nơi những đứa trẻ không cha mẹ phải tự bảo vệ lấy bản thân từ lứa tuổi rất nhỏ. Chúng lớn lên cùng 1 luật lệ vô cùng ngớ ngẩn nhưng đấy cũng là luật lệ sinh tồn "kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc". Chúng đạp lên sự đau khổ của nhau mà sống, cố vức bỏ đi cái gọi là lương tâm từ thuở bé để tiếp tục bước đến ngày mai.....

Vào những đêm tối tỉnh mịt khi mọi thứ đã ngủ yên bên dưới màng đêm, Hani thường bị đánh đập tồi tệ bởi những đứa trẻ khác. Tại sao ư? lý do rất đơn giản 1 đứa bé mới có nghĩa là 1 chiếc mền thêm người đắp, 1 chén cơm thêm người chia. Cuộc sống chúng đã đủ khổ sở, chúng không cần ai đó tăng thêm nỗi khổ ấy..........

Hani đã khóc rất nhiều nhưng cô phát hiện rằng những giọt nước mắt ấy là vô bổ chúng không giúp được gì, ngoại trừ để lộ vẻ yếu đuối không cần thiết.......... nhưng cô vẫn hy vọng vào 1 ngày mai tươi sáng và cố trải qua những ngày đau khổ trên thân xác cũng như tâm hồn.......

Năm 12 tuổi, Hani trốn khỏi cái cô nhi viện tồi tàn ấy mong tìm được 1 tương lai tốt đẹp hơn..... cô đã sống trên các vĩa hè của thành phố, ăn thức ăn thừa thải trong sọt rác, xin sỏ từng đồng tiền nuôi 1 hy vọng…..

Ông trời thật trớ trêu . Đôi chân Hani quỵ xuống đất 1 cách vô thức khi người bác sĩ cho biết cô chỉ sống được 30 ngày nữa nếu không chữa trị cục bứu trong đầu……

Đối với 1 cô gái 18 tuổi đời như hani, quả thật đây không phải là 1 lựa chọn. Cả 3 bữa cơm còn ăn không no huống gì là chữa trị...... Hani không khóc, 1 giọt nước mắt cũng không rơi, nhưng hy vọng trong cô đã lịm tắt....... 1 hy vọng cho 1 ngày mai.......

Cô leo lên sân thượng của bệnh viện với ý định bỏ rơi cuộc sống phía sau........

Khi con người ta từ bỏ hy vọng và chấp nhận thất vọng thì đấy là lúc hy vọng lại xuất hiện...... bạn chỉ cần mở rộng con tim (heart) ra đón nhận.......

1 ai đó nếu áo hani, kéo cô về với hiện thực trước khi quá muộn. Đó là 1 anh chàng, không 1 tên lưu manh mới đúng. Cơ thể hắn đầy những hình xăm quái gỡ, và những vết dao đang chảy máu thắm đỏ chiếc áo thun trắng trên người. Nếu là người bình thường, họ đã la toáng lên sợ hãi nhưng hani thì ko. Cô còn gì để sợ?

Cô lẻn xuống bệnh viện ăn cắp vải băng và thuốc để băng cho hắn.........

"Sao lại giúp tôi?"

"Vì tôi điên."

Chỉ với 2 câu ấy họ không nói thêm gì. Cả tên họ của nhau là gì cũng chẳng biết.......

2 thành phần vốn bị xã hội bỏ rơi rất dễ thông cảm và hòa nhập cùng nhau.

Hani cần 1 bờ vai để nương tựa, hắn cần 1 nơi chia sẽ....... 1 tuần đã đủ để tim (heart) họ đập cùng 1 nhịp và sống vì 1 thứ.......

"Gritz...Sao anh thích xâm hình vậy?"

"Không thích, chỉ muốn...."

"Chúng xóa không ra, dù có phai màu nhưng vết sẹo còn mãi......... Ai lại muốn sẹo trên người mình?"

"không phải nó như khí ức sao? không bao giờ mất dù có phai mờ?"

".........."

"Ba tôi sẽ tức học máu khi nhìn thấy tôi......"

Ngày hôm sau Gritz tự tay xăm tên mình lên vai hani...... Cô đau lắm, như không la, chỉ tựa vào vai hắn thế là đủ.....

"Không công bằng, anh phải để tôi xăm lại cho anh."

Hắn nhún vai, ngồi yên chờ đợi cô đặt mũi kim lên người......

Người hắn đầy hình xăm, cổ là nơi duy nhất trống.........

Khi trái tim bật mở thì hạnh phúc (happiness) chợt ập về trong hư vô........

Như bao đôi tình nhân khác, họ sánh vai trên những con phố đêm dưới ánh đèn vàng. Môi không thốt nên lời, nhưng tim đã thổ lộ tất cả. Họ không sống cho mình nữa mà sống vì hơi thở của đối phương.

Dòng đời vẫn cứ trôi không đợi 1 ai, có đôi lúc cô chán nản vì định mệnh phía trước, anh bực bội vì xã hội đen tối, nhưng khi họ nhìn vào mắt nhau những khoảng khắc bình yên lại tràn về. 1 niềm hạnh phúc không mua bằng danh vọng hay thời gian tràn ngập quanh họ. Khi ấy vũ trụ trở nên vô nghĩa, đối phương là tất cả.......

Những hạt tuyết bắt đầu rơi, thời gian của hani không còn dài.... Cô ôm chặt lấy Gritz trong lòng. Anh ấm lắm, ấm hơn cả ánh mặt trời chói chang của mùa hè. Hơi ấm này có thể đốt cháy cả con tim cô chỉ bằng 1 nụ hôn phớt nhẹ trên môi. Đôi bờ vai này thật vững chắc và an toàn để cô có thể tựa lên đó mà bình yên lên thiên đàng (heaven)........

"Hani, hani, em sao thế?"

Không 1 tiếng trả lời……

Vẫn như thế, hàng năm anh thường đến ngôi mộ này kể cô nghe dòng đời oan trái và cả những giây phút nhỏ nhoi có thể thay đổi 1 thế giới...... Đúng, vết xăm trên cổ anh vẫn còn, khí ức về cô vẫn thế, nhưng anh không buồn và thất vọng. Cô không phải vẫn sống đấy sao? Sống trong tim anh mãi mãi...... Không phải họ vẫn gần nhau đấy thôi....... G always next to H in the world alphabet.......

Lời tác giả:
Các bạn hãy sống vì chữ H trong ta "hope, heart, happiness, và heaven" Chỉ khi thất vọng bạn mới tìm thấy hy vọng, chỉ khi mở rộng con tim bạn mới tìm thấy hạnh phúc, và chỉ khi tìm được hạnh phúc bạn mới có thể mỉm cười trên thiên đường..........

November 6, 2007
HGirl
kasumi298
kasumi298
Chuyên nghiệp
Chuyên nghiệp

Nữ
Tổng số bài gửi : 650
Age : 29
Đến từ : Ñhå †råñg
Sở thích : nhảy au là chính
Registration date : 03/08/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết